Guu.vn - Cậu ta bảo đó là lần đầu tiên cậu ta tặng quà sinh nhật người khác - suốt 17 năm cuộc đời. Là một đôi tất da chân dày - được bọc như hình quyển vở. Người được nhận là tôi - năm đó tôi là một cô bí thư đầy kiêu ngạo. Cậu ta là một người "lập dị". Theo suy nghĩ của tôi hồi đó là vậy. Ở cái tuổi 17 đầy trò quỷ quái ấy, cậu ta im lặng như một người đã từng trải qua rất nhiều thâm trầm. Không chơi điện tử, không nói chuyện với ai bao giờ, không cười đùa, không yêu đương, không nói tục. Thậm chí cậu ta không bao giờ mặc quần bò. Luôn chung thủy với quần vải và chiếc áo trắng. Tôi còn nhớ những lần tập thể dục giữa giờ toàn trường, giữa sân trường đầy nắng ngày đó, lũ học trò chúng tôi chỉ tập qua loa, vắt tay vắt chân vài phát, mong mong tập nhanh rồi chen chúc nhau lên lớp. Còn cậu ta, lúc nào cũng tập đẹp như đi thi đại hội thể dục với 7 động tác cơ bản. Lũ bạn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như kiểu người ngoài hành tinh, thầy cô còn che miệng tủm tỉm cười. Cậu ta cứ một mình một thế giới vàđi phăng phăng trên một con đường của riêng mình với tâm hồn không hề vẩn đục. Những năm đầu tiên học với nhau, tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta. Tôi lúc đó là một cô bí thư mái tóc dài, năng động đầy kiêu ngạo với những tá chàng trai tán mình. Và, sự tồn tại của cậu ta - vốn dĩ - không hề để ấn tượng trong tôi hồi ấy. Sinh nhật tôi, tôi mời cả lớp, cũng không ngạc nhiên - cậu ta không đến. Sáng hôm sau, trong ngăn bàn mình, xuất hiện một món quà - được bọc mỏng như một quyển vở. Không phải gấu, vòng tay, vòng chân, đồng hồ hay bất cứ cái gì bạn có thể nghĩ tới. Đó lại là một đôi tất da chân - dài - dầy - mà các mẹ các chị hay mặc đi mặc váy, mặc đầm. Của cậu ta. Tôi đoán mẹ cậu ta mua hộ cậu ta. Lúc đọc được tấm thiệp, tôi cười ngặt nghẽo khoảng 10s vì biết đó là một đôi tất da chân. Nhưng sau đó, tôi lại cứ cười mỉm một mình suốt 1 ngày, vì nghĩ đó là cậu ta tặng mình. Cảm giác vui vẻ len lỏi trong tim. Sau đó, tôi với cậu ta học cùng lớp học thêm buổi tối. Tôi là đứa sợ ma, còn cậu ta luôn đạp xe sau lưng tôi. Rồi có lần, tôi sợ ma quá, mặt dầy bảo cậu ta đón đi học thêm. Ngồi sau lưng cậu ta, tôi luyên thuyên đủ thứ trên đời. Còn cậu ta cứ im lặng. Có một lần duy nhất, cậu ta hát cho tôi nghe. Cậu ta hát những bài về kháng chiến rất hay. Và nói, đó là lần đầu tiên cậu ta tặng quà sinh nhật người khác - suốt 17 năm cuộc đời. Hôm nay - khi tôi đã là sinh viên năm cuối đại học, sinh nhật mình, nhìn những món quà mà những chàng trai hay bạn bè tặng mình, tôi lại nhớ đến đôi tất da chân ấy và cậu ta. Sau này, khi bước vào cuộc đời đầy cạm bẫy, liệu có mấy ai tặng tôi "đôi tất da chân của ngày ấy"? | ||